Ngày Quốc tế lao động, ngày hội của những người lao động toàn thế
giới, được tổ chức vào 1-5 hàng năm. Trong cuộc đấu tranh giữa tư bản và
lao động, vấn đề thời gian lao động có ý nghĩa quan trọng. Ngay sau khi thành
lập Quốc tế I năm 1864, Mác coi việc rút ngắn thời gian lao động là nhiệm vụ
đấu tranh của giai cấp vô sản.
Tại
Đại hội I Quốc tế I họp tại Giơ-ne-vơ tháng 9-1866 vấn đề đấu tranh cho ngày
làm việc 8 giờ được coi là nhiệm vụ trước mắt. Khẩu hiệu ngày làm 8 giờ sớm
xuất hiện trong một số nơi của nước Anh – nước có nền công nghiệp phát triển
sớm nhất. Yêu sách này dần lan sang các nước khác.
Phong
trào đòi làm việc 8 giờ phát triển mạnh ở nước Mỹ từ năm 1827 đi đôi với sự nảy
nở và phát triển phong trào Công đoàn. Năm 1868, giới cầm quyền Mỹ buộc phải
thông qua đạo luật ấn định ngày làm 8 giờ trong các cơ quan, xí nghiệp thuộc
Chính phủ. Nhưng xí nghiệp tư nhân vẫn giữ ngày làm việc từ 11 đến 12 giờ.
Tháng
4-1884 tại thành phố công nghiệp lớn Si-ca-gô, Đại hội Liên đoàn lao động Mỹ
thông qua Nghị quyết nêu rõ: từ ngày 1-5-1886 ngày lao động của tất cả công
nhân sẽ là 8 giờ.
Ngày
1-5-1886, công nhân toàn thành phố Si-ca-gô tiến hành bãi công, 40 nghìn người
không đến nhà máy. Họ tổ chức mittinh, biểu tình trên thành phố với biểu ngữ
“Từ hôm nay không người thợ nào làm việc quá 8 giờ một ngày! Phải thực hiện 8
giờ làm việc, 8 giờ nghỉ ngơi, 8 giờ học tập”, cuộc đấu tranh lôi cuốn ngày
càng đông người tham gia. Cùng ngày đó, các Trung tâm công nghiệp ở nước Mỹ đã
nổ ra 5.000 cuộc bãi công với 340 nghìn công nhân tham gia. Ở một số nơi như
Niu-Oóc, Pi-Xbớc, Ban-ti-mo, Oa-sinh-tơn… có khoảng 12 vạn rưỡi công nhân giành
được quyền làm việc 8 giờ một ngày, khẩu hiệu “Ngày làm việc 8 giờ” trở thành
tiếng nói chung của toàn thể giai cấp công nhân. Ở nhiều nơi cảnh sát đã đàn áp
các cuộc biểu tình, đặc biệt ở thành phố Si-ca-gô cảnh sát đã tàn sát đẫm máu
cuộc đấu tranh, làm hơn một trăm người chết, nhiều thủ lĩnh Công đoàn bị bắt và
bị kết án tử hình.
Mặc
dù cuộc bãi công ở Si-ca-gô bị trấn áp, nhưng khí phách anh hùng của công nhân
và yêu cầu thiết thực của cuộc đấu tranh đã gây chấn động lớn trong giai cấp
công nhân thế giới; công nhân nhiều nước đã đồng tình và hưởng ứng yêu sách của
công nhân Si-ca-gô. Vì thế tại Đại hội thành lập Quốc tế II do Ph.Ăng-ghen lãnh
đạo họp ngày 14-7-1889, Đại biểu của giai cấp công nhân thông qua Nghị quyết
lấy ngày 1-5 hàng năm làm ngày đoàn kết đấu tranh của giai cấp vô sản toàn thế
giới.
Thực
hiện Nghị quyết trên, năm 1890 lần đầu tiên ngày Quốc tế lao động 1-5 được tổ
chức trên quy mô thế giới.
Ngày
1-5 ở các nước xã hội chủ nghĩa, đã coi là ngày mừng thắng lợi đã đạt được, nêu
quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ mới và biểu lộ tình đoàn kết với những người lao
động các nước khác. Ở các nước thuộc hệ thống tư bản chủ nghĩa, ngày 1-5 là
ngày biểu dương cho lực lượng lao động, đấu tranh cho hòa bình, dân chủ, tiến
bộ xã hội.
Ở
Việt Nam, sau khi Đảng cộng sản Đông Dương ra đời (1930), giai cấp công nhân
Việt Nam cũng lấy ngày 1-5 là ngày đoàn kết đấu tranh của mình. Cuộc đấu tranh
ngày 1-5-1930 là một bước ngoặt của cao trào cách mạng 1930 – 1931, từ thành
thị đến nông thôn, từ Bắc đến Nam nhiều nơi treo cờ Đảng, tổ chức mittinh, tuần
hành thị uy, lần đầu tiên dưới sự lãnh đạo của Đảng và hướng dẫn vận động của
Công hội, công nhân ta biểu tình kỷ niệm ngày Quốc tế lao động 1-5 đấu tranh
đòi quyền lợi, tỏ tình đoàn kết với công nhân lao động thế giới.
Trong
thời kỳ trước Cách mạng tháng Tám việc kỷ niệm ngày Quốc tế lao động 1-5 phần
nhiều phải tổ chức bí mật bằng hình thức treo cờ, rải truyền đơn. Năm 1936, do
thắng lợi của Mặt trận bình dân Pháp và Mặt trận dân chủ Đông Dương, ngày Quốc
tế lao động lần đầu tiên được tổ chức công khai tại Hà Nội, thu hút đông đảo
các tầng lớp nhân dân tham gia.
Ở
Bình Định, ngày Quốc tế lao động được công nhân lao động coi như ngày hội của
mình. Tinh thần bất diệt của ngày Quốc tế lao động 1-5 hàng năm đã trở thành
hành động đấu tranh đòi tự do dân chủ, chống áp bức bóc lột, đòi hòa bình độc
lập dân tộc của công nhân lao động, tạo nên những dấu ấn của lịch sử. Ngày
1-5-1930 hàng trăm công nhân các ngành nghề ở Quy Nhơn và Hoài Nhơn xuống đường
rải truyền đơn, treo cờ Đảng; đòi giảm giờ làm, tăng lương cho công nhân, giảm
sưu thuế, nợ lãi cho nông dân nghèo.
Ngày
1-5-1969, hơn 400 lao động ở Quy Nhơn đòi nghỉ làm việc trong ngày Quốc tế lao
động. Sau đó 4.000 công nhân lao động và học sinh xuống đường biểu tình tuần
hành từ Khu I đến Khu VI biểu dương lực lượng, phản đối quyết liệt bọn Mỹ giết
hại nhân dân trong tỉnh.
Từ
sau ngày giải phóng đến nay, ngày 1-5 vừa là điểm hẹn vừa là điểm xuất phát của
nhiều phong trào thi đua lao động xây dựng quê hương của công nhân lao động
tỉnh nhà.
Ngày
nay, ngày Quốc tế lao động là ngày hội của giai cấp công nhân và nhân dân lao
động nước ta, ngày đoàn kết giai cấp công nhân và các dân tộc bị áp bức trên
thế giới trong cuộc đấu tranh vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ
xã hội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét